SG-29/11/19- Một Đêm Thương


"Nói nữa sao em? Những lời lỡ dở
Đường lây lất chiều nay sương lổ đổ
Đứng bên trời em trở lại hôm qua

Anh không rõ sự đời có nên nói
Rằng yêu nhau là vĩnh viễn xa nhau
Anh định nói suốt trăm lần le lói
Rồi bỗng nhiên anh mím miệng vò đầu"
Rong Rêu - Bùi Giáng

... (cảm hứng khi đọc xong bài thơ Rong Rêu của cụ Bùi Giáng. Một bụng đói viết một đêm thương..)

-SG-29/11/19- Một Đêm Thương

Nói gì đi em, đêm yên quá!
Muốn nắm tay em, lòng xót xa
Muốn nói cùng em, lời còn dở
Muốn ôm chặt em, tình ngây thơ.

Nghĩ rằng sao ta mặt dày quá!
Diễn mãi vở kịch chưa hạ màn,
Rằng ôm mãi kịch tình mê man
Rằng vẫn đợi chờ người chẳng màng?
Nghĩ nghĩ đoán ý rồi suy tưởng
Rồi ôm khổ đau, đau không đường
Thôi vẫn vò đầu, ngồi nhớ người
Nhớ mãi rồi thôi, miệng mỉm cười
Người vẫn như vậy, tuổi đôi mươi
Vẫn xinh, vẫn ngạo và vẫn tươi!
Sưởi ấm tim ta, nhưng không cười
Với ta!

Lòng vẫn còn thương
Trách sao còn vương
Than mình ẩm ương
Làm tình thê lương!
Mãi nhớ cố hương
Lòng giăng đầy sương
Nhưng không giữ được
Lòng người ngừng thương...

-SunTJ

(Thật mãi chẳng muốn làm thơ về tình yêu. Nhưng sao không ngăn được mình, cứ ngồi viết là bụng thơ tình. Cũng sợ tình vì sợ mình không khống chế được làm điều điên. Điêu đứng nữa thì mệt nhoài. Ấy vậy, không kiềm được, tình lan ra khắp hồn nên cứ mải mê. Sợ ánh mắt, sợ giọng lạnh băng, sợ cử chỉ xa lạ, sợ những câu nói tổn thương. Sợ lắm và đau lắm! Không ngăn được vẫn hướng mình về bóng hình người. Là ngu, là dại hay là cố chấp về người mình không có được. Không là gì cả, tất thảy lý do sai cả. Chỉ là vì người, một mình người - mang tình vào tim, làm tình hóa si, mê muội đến chấp niệm hình bóng, con người, bàn tay và nhịp tim liên hồi quên mất hiện diện của bản ngã. Chỉ còn tim trinh nguyên dâng trọn cho người đối diện, người không tin. Vì ta chưa bao giờ tín nên tuyệt tình... Từ xa, ta vẫn sống hoài để dõi theo bóng hình, cười và ngô nghê. Tựa lần đầu biết yêu và thương, từ như người ta thầm thương trộm nhớ. Mà vậy thật, ta thầm thương trộm nhớ người thật. Nhưng không còn can đảm để làm gì mất.. vì rất sợ - cớ sự ấy làm ta đau và gượng ép quên thật nhanh. Nhưng không được. Buồn quá! Muốn đan những ngón tay và ôm người vào lòng ngực, thở dài để xoa dịu buồn của người. Và buồn của ta.
Thương người.
Thương ta.)



Nhận xét

Bài đăng phổ biến