mêman-mơ-ảomộng-nhớ


"  Em đã nao lòng, anh mê man!
   Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan,
   Đêm thường mơ đêm, ngày đợi ngày
   Nhưng không hề nói cho nhau hay.
Đôi bên cùng kiêu kỳ như nhau,
E dè như nhau nên nghi ngờ
Không ai cho ai lời yêu đầu,
Anh làm vô tình em ngây thơ."
    - Yêu Mà Chẳng Biết- Vũ Hoàng Chương
Mấy ngày nay, lòng ta bất định quá! Vốn dĩ nó sẽ êm dịu như mặt hồ thu như bao ngày, không gợn sóng từ bất kể đâu trong cõi lòng. Nhưng chợt, có mấy đợt sóng ngầm đâu đâu nổi lên, đánh úp vào tận sâu hồn ta. Vì đó là cơn sóng ngầm mà ta chôn sau từ bao lâu rồi cũng không nhớ nổi nữa. Cơn sóng ấy quá đỗi dịu dàng, mơ màng làm ta rạo rực song vẫn xen đau thương, buồn bã. Hồn ta lẽ ấy mà chấn động theo. Có lẽ, từ mộng sang thực, từ vô thức nổi lên hiện thức, dù có chối bay biến hay phủ nhận mọi thứ gì đã xảy ra thì nó vẫn ở đấy thôi, không bao giờ tan biến. Ta đã ước nắng soi vào hồn đầy sương để tan đi mù mờ bao năm qua, để hồn quay  nguyên vẹn của tuổi trẻ. Buồn thay! Nắng có rọi, sương vẫn giăng. Giăng khắp ngõ ngách đi mất rồi. Sao để xóa hết sương đây? Người nói ta biết được không?
Đôi ba lần, ta đã tưởng như đã quên thật. Ta tự tin và phì cười biết bao trước thế gian vì lòng ta đã rỗng và trống không. Vì quên được và buông bỏ được. Song buồn thay, những điều về người, những mong đợi, những hy vọng như bánh xe xoay vòng, như tính chu kỳ không điểm dừng, như sinh rồi hoại rồi lại hoàn sinh. Ta lại yếu đuối vì chìm đắm trong mớ hỗn độn đó nhưng đâu biết than cùng ai hay nói với ai, còn gì để nói để than đây? Còn bao nhiêu thứ đã tuôn ra mất rồi. Tuôn trào đến độ mà hồn với xác chẳng còn biết lấy gì mà tuôn. Nó bám rễ quá sâu sắc!
Có lẽ, trong tiền kiếp, ta nghĩ phải chăng đã từng nợ nhau gì đó sao? Nợ nhau cái gì mà kiếp này thấy khổ và mệt mỏi quá! Thấy thương cũng không xong mà ghét cũng không thể. Ta muốn không là gì cả cũng chẳng thể nào xem người không là gì cả được. Vì sao người lại đứng trong lòng quá đỗi lâu vậy? Và quá đổi đặc biệt, biết bao người ngang qua đời ta mà bây giờ nhớ lại chẳng có cảm xúc hay nhớ nhung gì. Ấy vậy, người ta quen từ thuở rất lâu, đặc biệt mãi ở đấy, nhớ lại vẫn bồi hồi, ngại ngùng, yêu thương và muốn bảo vệ đâu?
Ta lại ghét người vì không tin tình ta. Thật là ta giận và hờn trách người lắm. Hờn vì sao lại đối xử với ta như vậy, ghét vì không hiểu tình ta. Ta chưa bao giờ thương hại, cũng chẳng muốn người bên cạnh để lấp đầy ta đâu.Vì sai lầm và sự lệch lạc lẫn tính hay cả thèm chóng chán hồi xưa mà lại tạo thành nổi sợ cho người. Ta thì bất lực chẳng thể giải thích gì vì ta sai mà ta không sai khi nuông chiều con tim để yêu người đâu.  Chỉ là ta không thể hiểu sao ta lại muốn bên người nhiều đến vậy. Chưa bao giờ đập mạnh mẽ như vậy nơi con tim và run rẩy như khi bên người. Ta lại buồn vì lời lẽ của người về ta, ta không muốn ai biết về tình ta, ta không muốn nghe lời người nói về ta trong lời lẽ kẻ khác. Ta rất sợ hãi khi nghĩ về mỗi lời vô tình đó, nó như thể cắn nuốt và làm hư đi cái hồn đi mất.
"  Cùng nín đau buồn khi chia phôi,
   Bình thản như quen vì chuyến đò,
   Bao phen thổn thức ngừng trên môi,
   Có ai yêu đương không hẹn hò?"
Đau, buồn, rụt rè. Ta làm gì với người thì đều sai. Ta sai từ cách nói, cách nghĩ và cách làm. Ta sai từ kiêu kỳ của ta. Người có bao giờ thấy ta làm gì đúng không? Nhưng ta không biết sao sai nhiều đến vậy, ta không thể sửa được mà cũng không làm sao cho người hay. Đôi khi ta thấy mình hèn mọn quá! Đã van nài rồi cầu xin nhưng nhận được đau đớn. Ta chẳng muốn nói nhiều nữa vì càng nói càng hư. Ước gì ta ôm người một cái thật chặt, chẳng cần làm gì nữa, ôm thôi. Ta đã giấu nhẹm cõi lòng mình, bạn bè chẳng ai hay, người thân chẳng ai biết và người cũng chẳng ngờ. Xin lỗi ư? Nó có giả tạo quá không? Mê man và yêu thương sao làm ta khờ đến vậy. Ta van xin thương hại từ người và đời rồi đến giả tạo.. tột cùng chỉ mong lời đáp ứng.
"Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao,
Ai thấy phong ba nơi bể hồn,
Đâu hễ tim run là tình trao!
Đâu hễ xuân tươi vì hoa đào!"
Chắc là vì còn thương, người vẫn xuất hiện trong mơ của ta sao? Nhưng xuất hiện làm gì để khuấy lòng ta động như vậy. Đến độ tỉnh, miệng ta khẽ cười vì giấc mơ thật sự ngày càng hoang đường. Chúng ta chưa từng là gì cả nên trong mộng, người cùng ta vẽ nên biết bao nhiêu điều diệu kỳ. Ôi! Ngại ngùng! Ta thấy mình giống như kẻ điên ôm mơ mất rồi. Không vì ta sống mà như mơ mà là muốn nhảy vào mơ để mà sống. Đôi nhân tình trẻ, ngại ngùng vì yêu. Chúng ta nằm cùng nhau nhưng chẳng ai nói gì. Mạnh dạn, người nhào vào lòng ta ôm ấp, chạm vào môi ta vỗ về. Trao nhau những cái hôn môi vụng về, những nụn hôn rải đầy từ trán, chóp mũi rồi đầu môi. Mạnh dạn, ta tấu nên bản tình ca miên man, người lại rụt rè không đưa ra để hòa cùng. Vũ điệu ấy, ta là người chủ động, vì đã giấu quá lâu chăng hay vì ngượng mà đôi ta đã nhắm chặt đôi mắt lại, chỉ nhận lấy dư vị của đối phương và tận hưởng nó. Ôi nồng nhiệt quá! Đẹp đẽ làm sao! Nó đã khuấy mọi lo toang và sợ hãi. Ta đã khẽ mở đôi mi, ngắm nhìn gương mặt người khi cùng ta dây dưa, gần gũi và yêu thương người làm sao! Sao tình yêu nó ngây thơ và trinh nguyên thế! Ta cùng người từ hôn môi đến hòa vào nhau. Hòa từ linh hồn đến thể xác. Mờ ảo như sương, ngại ngùng như lần đầu tiên, mê man như say liều thuốc phiện, vụn dại đến điên cuồng. Chúng ta đã lao từ địa đàng xuống trần gian nhục dục, đã trao cho nhau cả sự kín kẽ nhất và dán vào nhau những mê muội đừng lạc mất nhau nữa.
"Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải,
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn.
Khi tỉnh dậy, bùn nhơ nơi Hạ giới,
Đã dâng lên ngập quá nữa linh hồn."
- Tối tân hôn - Vũ Hoàng Chương
Tỉnh dậy, ta thấy giấc mơ sao có thể hoang đường quá! Cười thật lâu. Dục đã êm từ lâu, không còn động đậy gì đến ta cũng xuất hiện vì người. Mơ hồ, ta thấy mình ngày càng si dại hơn xưa nhưng cũng đầm và âm thầm hơn. Ta ước ôm người vào lòng, thủ thỉ vài câu yêu thương, đan đôi tay vào nhau. Từ rất lâu, rất lâu, bàn tay của người là thứ ta yêu nhất và đôi tay nhỏ bé ấy vừa vặn và ấm nóng cùng tay ta làm sao. Về sau ta không còn muốn nắm tay ai kể cả vài người vì tay ta không có cảm giác được như người. Rung động đầu đời và từ đó, sự nắm tay là thứ ta tôn thờ của yêu và không ai ngoài người tạo nên cái tôn thờ vĩnh hằng ấy. Ước gì chỉ ôm và ôm, cảm nhận sự yêu thương và tức giận, cảm nhận nổi đau đớn người đã từng chịu, nổi cô đơn và sự tuổi hờn của nhau. Ôm để vỗ về, hơi ấm và hương thơm từ người quấn chặt lấy hồn ta, không bay đi đâu cả. Bỗng nhiên thấy mình lần đầu muốn tận hiến cả đời vì ai đó. Trao cho nhau những dại khờ, yêu thương, hạnh phúc và cả khổ đau.
Ta thấy mình âm thầm nhìn người từ xa và bất lực với những lời đời thường mà cũng riêng tư của người. Người cũng không bao giờ muốn ta xuất hiện, cũng chẳng mong ta làm gì. Ta làm sao còn cái gan như năm ấy nữa đây? Thở than cũng thở than. Chỉ mong oán hận không đong đầy và mau quên đi ta, chẳng biết lúc đó vui hay buồn hay hụt hẫng. Dây dưa lâu như vậy mà cuối cùng, nhắc về ta là gì? Bạn, người yêu, kẻ thù hay người lạ - dù là gì.. chỉ là ta thương người rất nhiều, rất yêu, rất thương và rất thương người hiểu không? Hiểu không? Hay người không bao giờ dám tin và dám hiểu. Ta ghét cảm giác bất lực nhưng rồi sao đây? Than cùng ai, than cùng ai cũng đều vô dụng vì chẳng giúp ích gì. Nên ta gửi hồn, lời than, tình yêu của ta vào cõi mộng, vào làn sương, vào lời thơ và vài dòng này.
Có khi nào nó đến cùng người chưa?
Ta mong có cơ hội nhưng ta cũng tự hủy nó rồi. Có lúc, bất lực và buồn quá chỉ ngồi viết mấy dòng, đi ra đường lảm nhảm cùng gió mây, viết ra giấy thật nhiều. Vài người bảo ta sao hay viết, hay thẩn thờ, hay lạ lùng và thích một mình ngừng giao du hay hẹn hò vậy. Mà biết không, ta không còn muốn gì nơi trần thế này nữa, có cái đau đớn đến dứt mọi ham thú và đi tìm nơi cho ta thoát khổ và đớn đâu. Người lại là chìa khóa và nơi cứu cánh. Khi ta ngỡ đã thoát và tìm ra thì người lại hiện trong mơ để làm ta như cũ, người là giấc mơ ta say mê, là ánh sáng ta mong chiếu rọi vào hồn đầy sương phủ. Buồn và ghét người quá đi mất! Ước gì được cắn người một phát cho thõa lòng.
....
Vài lời này, ta đang nói cùng ai đây? Ai nghe, ai đọc và ai biết đây? Xin giấu nhẹm ta và tâm tình cùng nơi sâu nhất, không muốn ánh sáng ai soi ra đâu, trừ người thôi.
Ta lại muốn hẹn người đi chơi - chỉ hai người và ta lại ngà say, say để nói cùng người, đừng mắng hay giận trách ta, đừng tỏ ra hững hờ cũng đừng làm đau nhau. Ôm người một cái rồi dắt người đi chơi. Ta lại can đảm lần nữa, lại liều mình và âm thầm lần nữa, kéo người về và ta ôm thật sâu, vùi mặt trên mái tóc xoăn dài của người, cọ nhẹ rồi hít thật sâu hương làm ta rung động. 
Song ta lại quên, người lại muốn quên ta mất, lại không muốn dính gì tới ta, lại coi ta chẳng còn gì trong cõi lòng, lại chẳng phải quan trọng và xa lạ mất rồi. Buồn quá! Lại nhát gan mất rồi vì những lẽ đó làm ta sợ quá.
Mong chờ chi một cơ hội lần hai đây?
"Hãy buông lại đây làn tóc rối,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên,
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
Đưa hồn say về tận cuối trời quên"
- Quên - Vũ Hoàng Chương
Ước gì ta nhận được dấu hiệu hay sự gì đó, ta lại sẽ can đảm dắt người cùng ta đi chơi, dạo bộ và tận hưởng cái gió mùa mát rượi ở đây. Không ai cả - chỉ hai ta.
- SunTJ-
"Có ai say để quên sầu?
Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn"
- Điên quá, dại quá, khờ quá, buồn quá, mơ quá - quên ta đi...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến