Thơ Say- Viếng - Xa


“Anh cũng không hề muốn
Van xin một ái tình

Cho nên dòng lệ tủi
Thấm ướt những trang đời
Xóa nhòa hy vọng cũ
Hoen ố cả ngày mai.

Lòng anh dần uống cạn
Đến giọt cuối yêu thương.
Chỉ còn của dĩ vãng
Một dư vị chán chường.

Hôm qua tình đã chết,
Anh đã chôn nó rồi.
Anh khóc vì chôn nó
Là chôn cả một đời.

Nhưng anh không đào huyệt
KHông vùi đất như ai,
Cũng không mua vải liệm,
Cũng không mua quan tài.

Anh chỉ đem chôn nó,
Với nổi niềm chua cay,
Từng mảnh từng mảnh một
Trong mấy vần thơ đây.

Rồi một chiều xuân thắm,
Say hạnh phúc lứa đôi,
Vô tình em có nhớ
Đến người xa xôi.

Mong em thu nhặt giúp,
Đôi tay dù hững hờ,
Mong em vì hắn hái lượm,
Những mảnh tình bơ vơ.

Chắp lại và thương xót
Dành cho một nấm mồ,
Ở nơi dù hẹp nhất,
Của lòng em say sưa.”
-U Tình – Vũ Hoàng Chương

Tôi vẫn không hiểu vì sao thơ của các cây bút xưa luôn thắm đượm nỗi buồn tưởng như vô tận của tình yêu nhiều quá đỗi mà khi đọc, nước mắt cũng vô thức mà tuôn rơi theo. Những người trẻ hiện nay, chẳng mấy ai chú ý đến quá nhiều những bài thơ tình xưa tuy cũ vẫn đậm đà hương vị tình như hiện tại. Đa phần người trẻ bây giờ xem tình yêu như một món ăn nhanh – ăn nhanh, hời hợt, vô vị rồi bỏ đi. Trong tình yêu dường như mất đi cách thưởng thức lẫn nhau và trân trọng từng chút để nếm từng vị khác nhau trong mối tình. Khi mất đi mối tình hời hợt, ta nghe vài ba bài hát hiện đại cùng những lời sáo rỗng – tuy có tình đấy nhưng nó chưa đủ sâu để chạm tới tận đáy tâm hồn. Thơ xưa vì vậy mà khác hẳn – nó mang cho mình một chỗ đứng và một cái tỏ mình rất riêng để chạm vào nơi thẳm sâu của tâm hồn khi yêu. Tôi thấy người xưa ai yêu cũng sâu, ai yêu cũng mê muội và dại khờ. Nhưng vậy mới là yêu không phải sao? Một trái tim lầm lỡ đã yêu rồi thì đâu biết thế nào là đúng hay sai, cũng chẳng hay là yêu ít hay nhiều vì chỉ yêu và yêu mà thôi. Yêu đã bao trùm toàn thể cuộc đời kẻ si tình, lắp cả vào linh hồn đơn côi và nuôi dưỡng nên hạnh phúc lứa đôi bất diệt. Cái yêu không phân biệt, không so sánh đo lường, không tiền tài, không lý trí, không gì cả – chỉ có yêu – ôi tình yêu trọn vẹn và vô điều kiện ấy. Người si tình sẽ ngại ngùng biết làm sao khi gặp người thương, trái tim đập loạn xạ như thể chực chờ thoát ra nơi lồng ngực rồi dâng hiến cho người. Mấy nhà thơ hồi xưa yêu đương rất nồng nhiệt và vì vậy, thơ họ khi nói về tình yêu ấy cũng cháy bỏng, rộng ràng và say tình làm người đọc cũng say sưa theo. Mật tình bao giờ cũng ngọt và say say như men rượu trong lòng nhiều quá! Tự nhiên làm kẻ yêu đôi khi muốn cắn, muốn ôm, muốn nói thật nhiều cho người tình hiểu ta yêu người sao nhiều quá!

Nhưng ôi chao! Khi họ đã khổ vì tình hay tình yêu không được đền đáp thì thơ như trút giận, như khuất lấp, như bày tỏ cho người tình yêu rằng họ buồn và đớn đau đến nhường nào. Dường như thơ lại không đến được với người tình mà người tình lại càng dần xa xôi, dần biến mất khỏi linh hồn họ. Để rồi trăng xuất hiện như người tình thứ hai mà ta tận hiếng sao? Đôi khi là cả hồn, cả máu, cả xương thịt và say xưa để gửi vào gió để đến bên nàng. Tình yêu đôi khi nó lại vô vọng và tuổi hờn đến như vậy. Làm ta dần đà hèn mọn để van xin, để trao đi hết thảy chút tình còn xót lại nơi con người. Chỉ mong người một lần lắng nghe hay xót thương, cho ta một chút tình để sống và đáp trả. Nhưng bao giờ đời cũng khác mộng, vậy nên lại càng khổ sở hơn. Người ta vì thực tại phũ phàng mà trao mình trong mộng – cái ảo tưởng mà kẻ si thường hay tạo ra – trong đó để được yêu thương và chờ đợi, chờ một hạnh phúc sẽ trọn vẹn và thà sống mãi trong đó để được vỗ về, ôm ấp và mê man không còn quá nhiều đớn đau nữa. Chứ sao tình lại làm người ta khổ đau quá đỗi. Đau đến độ thót lên cũng không lấp được cơn đau bất tận được.

“Trên nẻo ấy, tơi bời, - Em đã biết-
Những tình phai duyên úa, mộng tan tành.
Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.

Không, em ạ, không còn can đảm nữa,
Không! Nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi.
Em hãy đốt giùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi…”
-Quên – Vũ Hoàng Chương

Tôi có đôi khi nghĩ rằng ta tận hiến cho một mối tình để làm gì đây? Tận hiến để rồi khi mọi thứ tan vỡ, vỡ vụn như thể mất đi trái tim và linh hồn rồi bắt đầu một nổi sợ hoang đường sao? Khi tình ta tan vỡ, ta đớn đau vì cái gì? Vì mất đi người tình đã đồng điệu cùng ta từ tâm hồn ra tới thực tại, từ trong ra ngoài hay ta khổ vì đánh mất đi thói quen, người đã lắp đầy sự cô đơn rộng lớn trong cõi lòng. Bây giờ, người ta yêu nhau vội vàng và rời xa nhau vội vàng quá! Mà có chăng tôi cũng đã từng đôi ba lần như thế để rồi nhận ra cũng muộn màng chăng. Vậy nên tôi không có thay đổi mình để yêu chậm đi hay gì cả. Mà chỉ nhìn tôi xem vì sao tôi lại yêu đương vội vàng và vô tội vạ thế? Vì tôi sợ cô đơn, lạc lõng nên tôi tìm ai lấp đầy tôi hay tôi muốn quên đi hình bóng cũ? Nhưng vô tình, bằng cái đớn đau ấy mà bỗng dưng không còn muốn lao đầu vào ai hay yêu đương cùng ai. Tôi sợ phải bắt đầu lại những mối tình chóng vánh, cũng sợ thật ra mình không yêu họ như mình tưởng nên gây ra khổ đau và vì tôi nghĩ đến lúc tôi dừng lại, chờ và chờ một người xuất hiện cùng tôi tấu lên bài ca tình yêu vĩnh hằng.

Có lần, tôi đã hèn mọn hết mức vì yêu để giờ tôi không biết làm gì nữa. Cầu xin, van nài hay làm đủ mọi thứ cũng có nhưng là kết cục vẫn sầu. Thế nên mới chợt nhận ra, có đôi khi dang dở cũng tốt. Cứ vậy rồi quên đi, rồi biến mất cũng ổn. Tôi đã chạy trốn thật lâu, thật lâu để nhìn nhận ra được mình và mối tình mình. Tôi cứ như đứa trẻ, cố hết sức thể hiện tình yêu mình ra, cố làm thơ, làm nhạc, làm văn, làm đủ mọi cách cho người ta thấy rằng tôi đã yêu và đang yêu như thế nào. Để người ta có thể thấy rồi đáp trả tình tôi, tôi sợ người ta quên mất tôi  và tôi sợ những sự xa lạ khi gặp nhau để rồi tôi thấy mình chết đi trong lòng họ. Nhưng đó là trò trẻ con lắm! Mà khi yêu ai lại không như đứa trẻ đâu? Ngẫm nghĩ lại tôi chỉ nghĩ để màu đẹp, màu tươi trong cuộc sống mà quên mất đi màu tối, màu thất vọng đã xuất hiện và ập lấy tôi. Có khi tôi nghĩ tôi sẽ khóc mà khóc không được nữa. Tôi nghĩ tôi sẽ trách móc cho cả thiên hạ nhưng rồi thiên hạ biết cũng đâu giúp được tình tôi?

“Mãi hôm nay một buổi sáng thu mờ
Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo
Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo,
Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ!
Bao nhiêu năm, tưởng đã phí công chờ,
Ta xé vụn ân tình gieo rắc mãi
Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại,
Cũng không sao toàn vẹn được như xưa.”
-        Chậm quá rồi – Vũ Hoàng Chương


Chậm quá rồi ! Chậm quá rồi! Tôi cho rằng mình khổ đau nhất cõi đời để rồi vô tình không hiểu được nổi khổ đau của người tôi thương. Đáng trách và đáng hờn. Chỉ là mọi thứ trôi qua rồi, làm sao có thể làm gì được nữa. Tôi đứng trong góc tối ngó nhìn thế giới người, có làm gì cũng chỉ biết nhìn và nghe rồi lại cuộn mình trong thế giới mình. Tựa như từ lâu, giao điểm là không còn, cũng không dám tiến gần hay động chạm vào đời sống hạnh phúc ấy. Dù là tỉnh hay mơ mãi mãi là thế gian tôi không thể chạm vào. Không có tư cách nào xuất hiện và vô cớ xen vào cuộc sống êm dịu ấy, vì nó quá ích kỷ phải không? Và cũng không có có lý do nào để quan tâm, để hỏi han hay làm gì, kiêu kỳ và ngại ngùng, không dám làm mà chỉ mơ tưởng và vẽ nên. Như một hồn ma, chăm chú theo dõi và trở về thể xác vô cảm. Tình yêu từ sâu tận đáy lòng, không dám hờn trách, tổn thương hay ghen tỵ. Vì phải chăng nếu người có thể yêu một lần nữa thì cũng thật đẹp, vì hồn người vẫn sống và mơn mởn vì tình. Tôi thấy nó là yêu nhưng yêu dịu êm mà không phô diễn hay cho ai xem hay cố đòi đáp trả. Đẹp mà… Đôi khi tự giễu mình, tự trách mình rồi tự thương mình, dòng thời gian vẫn tiếp diễn, không còn giao nhau thì thôi dần đà, mất đi và đổi thay là điều hiển nhiên. Có gì mãi trường tồn dẫu chăng là tình yêu. Thôi thì thời đã qua, ngậm ngùi nhớ lại, không dám tiến mà cũng chưa bao giờ lùi, đến bao giờ, ta tự tin xuất hiện nữa đây? Chắc sẽ không, rầu rĩ thê lương, biến mất mãi, đời đã lạc, tình sẽ cạn, lòng sẽ vơi, như tự nhiên.

“ Vì những điều mơ ước
Của tuổi trẻ yêu đời,
Thắm tươi như ánh nắng,
Đã phai rồi em ơi!

Giấc uyên ương liền cánh
Mộng trăm năm lứa đôi
Êm đềm như tiếng hát,
Đã tan rồi, em ơi!”
-        Cánh buồm trắng – Vũ Hoàng Chương

Vài dòng đây, mãi chứng tỏ một hồn từng yêu và thương yêu đến độ rụt rè và sợ hãi. Cái rụt rè và ngại ngùng, sự run rẩy, tim loạn nhịp, gặp em ở đâu đây? Gặp em trong mơ, cơn mơ sầu bi, em mãi xa, ta cũng xa, tựa như chưa từng gặp, lòng thôi sầu, hồn thôi ngóng trong. Tình đã chết, nấm mồ ấy còn ấm nóng hương tình, nhưng sẽ như thây ma, sống lại sao? Cạn mất rồi, cạn đến độ say cũng không ói trào ra được. Kiệt quệ vì suy tưởng, ngẩn ngơ nhớ, tôn thờ nấm mồ, sương phủ khắp hồn, không thấy đường ra và huyệt đã tan cùng sương. Ánh sáng ơi! Một lần rọi sáng nơi đây. Cho ta viếng mộ tình, khóc thương, trĩu lệ, oán thương lòng bi ai. Chấp mộ, quỳ lại, ta xuất hồn. Bay lên cao ngất, lên tận thiên đàng, gặp ai hay vì ai mà xây thêm mộ đây? Không ai! Bay cùng mây, lượn lờ ngó nhìn. Khóc than. Rời bỏ. Nhập hồn, ta vẫn sống. Nấm huyệt vẫn phủ sương mù, ánh dương không tới. Mãi chỗ riêng nơi tim khát tình, giấu kín vào vô tận. Ôi oán trách sao! Nơi mồ chỉ còn hồn canh giữ. Thời gian trôi, chìm vào quên lãng. Xa mãi xa. Không thấy nhau được nữa. Thôi đừng viếng mộ. Thương ta. Cảm ơn.

-SunTJ-

“Tay run rẩy, nhưng không vì gió lạnh,
Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương;
Ta vừa thấy một linh hồn mỏng manh
Níu vai ta đòi trả lại yêu đương.”
-Bạc Tình – Vũ Hoàng Chương


Nhận xét

Bài đăng phổ biến